Tự nhiên rồi chán

6月 15th, 2017

Ờ thì tự nhiên thế rồi chán…mà cũng không hiểu vì sao lại chán nữa… Chán là cứ thế mà chán thôi…cần gì phải lí do.

Có những người yêu nhau lắm lắm, mặn nông với nhau bao nhiêu năm thế rồi bỗng một hôm ngủ dậy tự nhiên thấy chán nhau mà cũng chả có lí do gì cả.

Cái thứ tình cảm mà lâu nay là tình yêu ấy bỗng trở thành gánh nặng, ngột ngạt…chỉ muốn vứt quách đi cho nhẹ người.

Tin hay không thì tùy bạn nhưng cái kiểu đang yêu mà chán thì nhiều lắm, nó cứ ăn sâu dần vào con người bạn để rồi đến một hôm bạn nhận ra rằng việc phải gặp anh hay cô người yêu của mình là một nghĩa vụ, việc đưa đón, hỏi han người yêu trở thành trách nhiệm.

Có biết bao nhiêu đôi tình nhân dù đang mặn nồng,say đắm vẫn chia tay nhau vì tự nhiên chán thôi. Cũng tự dằn vặt trách móc bản thân mình lắm chứ nhưng mà biết làm sao được bởi yêu không cần lí do thì chán cũng đừng đòi hỏi phải có lí do.

Thực sự khi người mình yêu thương nói lời chia tay và cái lí do để chia tay là vì tự nhiên thấy chán, mơ hồ lắm nhưng cứ tin đi và đừng tự dằn vặt bản thân bởi con người không thể điểu khiển cảm xúc của mình được. Bạn hoang mang, bạn buồn, bạn không tin điều đó là thật nhưng người còn lại mới chính là người đáng thương. Họ không chỉ đánh mất người mình yêu thương mà còn đánh mất lòng yêu thương con người.

Yêu thương thì ai cũng muốn nhưng đừng tự biến nó thành thói quen để rồi khi thói quen đó không còn chúng ta suy sụp và nhìn đời, nhìn người thành màu xám.

Khi thấy chán thì hãy buông tay để nhận ra giá trị của người còn lại và hãy luôn tin rằng những người yêu nhau rồi sẽ lại trở về với nhau.

(36)

Em đã từng thương anh hơn bất cứ ai…

6月 14th, 2017

Tình yêu đến với em như một cơn gió, nhẹ nhàng, mát dịụ sưởi ấm trái tim khô cằn sau bao lần đổ vỡ trong tình yêu. Anh cũng như cơn gió, nhẹ nhàng đến bên em, cho em biết yêu thương rồi lại dần rời xa em khi tình yêu trong em dành cho anh đã quá lớn.

Bởi vì đã từng vấp ngã trong tình yêu đôi ba lần nên em trở nên khó tính và lười yêu hơn lúc xưa. Em lười gặp mặt, lười tiếp xúc, thậm chí còn lười nói chuyện với bất cứ ai có tình ý với mình. Và trong số đó, có cả anh!

Những người tiếp cận muốn làm quen với em sau khi bị em từ chối thì buông tay, xem như chưa có chuyện gì xảy ra và họ tiếp tục “thả thính” ở một nơi khác. Nhưng anh thì không, anh vẫn kiên trì, vẫn đeo bám em như đỉa… Chính điều đó đã khiến trái tim em bắt đầu rung độngThế rồi mình cũng quen nhau, yêu và thương nhau. Không biết tự lúc nào, em thấy mình thương anh hơn bất cứ người đàn ông nào em đã từng yêu, từng thương. Anh như một phần sống trong cơ thể em vậy, không có phần sống ấy, em chẳng thể làm gì được.

Nhưng rồi chuyện tương lai không ai đoán trước được. Mình yêu nhau được hơn 1 năm, nếu em vẫn cứ thương anh hơn bất cứ ai mà em đã từng thì anh dần có sự thay đổi.

Anh ít quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho em như lúc xưa. Điều này em có thể chấp nhận được. Anh không dành nhiều thời gian bên cạnh em như ngày nào. Điều này em vẫn có thể chịu được. Anh không còn nhắn tin, gọi điện cho em nhiều như ngày nào. Em tạm vẫn có thể cho qua…

Nhưng…

Em không thể không tức giận khi thấy anh nắm tay người con gái khác đi trên đường mà người đó không phải là em. Em không thể nhịn được khi nhìn thấy cảnh anh ôm cô ấy, hôn cô ấy như anh và em đã từng. Và em càng không thể chịu đựng được nữa khi anh đã quen cô ấy nhưng vẫn nói lời yêu thương với em, đó là một sự tổn thương lớn mà em không thể tha thứ cho bất cứ ai, kể cả anh.

Dẫu biết rằng em đã từng có những tháng ngày thương anh hơn bất cứ ai, hơn cả bản thân mình nhưng là con gái, em có lòng tự trọng của mình. Em không vì một chút tình yêu từ anh mà chấp nhận cảnh anh bắt cá hai tay. Thà rằng anh nói chia tay để quen cô ấy nhưng anh thì không, anh xem em là một con ngốc không thể biết được anh dối trá như thế nào. Đó là một sự xỉ nhục với em.

Thế nên, bây giờ, anh sẽ không là gì của em hết. Nếu anh là người bắt đầu cho chuyện tình của mình thì em sẽ là người kết thúc. Em sẽ chấp nhận tự mình làm tổn thương mình thêm lần nữa để giải thoát cho anh và em, và đó có lẽ là cách tốt nhất.

Em sẽ không hận anh, em cũng không hề tiếc nuối vì đã từng thương yêu anh nhiều như vậy nhưng em tiếc cho niềm tin, sự tin tưởng của mình đã đặt sai người.

Giờ đây em đã có thể trút bỏ hết những tình cảm mà mình dành cho anh trong suốt thời gian qua và chúc anh sẽ thương yêu người mới thật chung tình, chứ đừng giống như cách anh đã từng thương yêu em! Em sẽ buồn nếu thấy có một ngày nào đó, cô ấy lại giống em của ngày hôm nay.

-Lê Ngân-

(18)

Phụ nữ bản lĩnh không “bắt vạ” đàn ông bằng thanh xuân của chính

6月 12th, 2017
Những cô gái thất bại với mối tình dài hơi thường có một suy nghĩ chung: “Anh ta đã chiếm dụng tuổi xuân của tôi, những năm tháng tươi đẹp nhất tôi đều hiến dâng cho anh ta, song cuối cùng anh ta lại cưới cô nàng khác, mà không chịu trách nhiệm với tôi”. Tuổi xuân phụ nữ có hạn – đó là suy nghĩ phổ biến của cánh chị em. Vì thế, bỏ ba, dăm hay bẩy năm tuổi xuân để yêu một người đàn ông, rồi không có kết quả, họ sẽ không tránh khỏi nỗi niềm uất hận đó.

Thế nhưng, tuổi xuân là của chính bản thân mình, đem “bắt vạ” đàn ông quả thực có phần hơi khiên cưỡng.

Lúc nhận lời yêu người đàn ông đó, phụ nữ hoàn toàn tự nguyện, đúng chứ? Anh ta đâu có kề dao vào cổ bạn bắt bạn phải yêu thương anh ta? Chính tại thời điểm ấy, cả anh ta và cả bạn đã phải mỗi người tự chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình. Nếu anh ta là một gã đàn ông tồi, giọt nước mắt của bạn một phần là do chính bạn gây nên. Nói như ai đó, nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì lỗi của bạn hay của người bán cá?

Chưa nói đến, trong thời gian yêu nhau, bạn đã yêu và được yêu, người đàn ông đó đã chăm sóc, cưng chiều, nâng niu bạn hết lòng hết dạ. Tuổi xuân của bạn có họ, bạn được trải qua muôn vàn cung bậc cảm xúc của tình yêu. Và hơn hết, chính bạn đã vô cùng hạnh phúc với tình yêu ấy. Bạn không hề thiệt thòi. Bạn bỏ ra bao nhiêu năm cho mối tình đó thì đối phương cũng bỏ ra nhiều tương tự. Kết thúc nếu có khiến bạn đau lòng, tuyệt vọng thì âu cũng là cái duyên. Tan – hợp, hợp – tan vốn là lẽ thường tình ở đời.

Bạn hi vọng tình yêu ấy sẽ đơm hoa kết trái, bạn vun đắp đến kiệt sức cho tình yêu ấy trường tồn, nhưng điều đó không có nghĩa tình yêu ấy bắt buộc phải kết thúc tốt đẹp. Kết quả ấy không chỉ phụ thuộc vào mong muốn chủ quan của bạn. Nếu bạn chỉ nhìn về một hướng, trong đầu chỉ dự trù một khả năng, rất có thể nỗi thất vọng của bạn sẽ tăng gấp bội nhỡ khi mong ước không thành sự thật

Tất nhiên, một gã đàn ông dối trá lừa lọc, vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván là một gã đàn ông tồi. Nhưng một người đàn ông hết yêu và thẳng thắn chia tay thì không thể bị quy vào phạm trù đạo đức. Chẳng ai có quyền bắt ai phải yêu ai cả đời, tình yêu luôn là sự tự nguyện của trái tim, miễn người trong cuộc biết cư xử tử tế với nhau lúc chia tay. Người đàn ông trước đó đã dốc ruột dốc gan ra yêu bạn, bỗng một ngày nói chia tay vì hết yêu, hẳn bạn sẽ thấy hụt hẫng đến quay quắt, đau đớn đến tan nát ruột gan. Nhưng cũng đâu thể mang lòng hận thù với anh ta vì lí do ấy? Giả dụ chính bạn là người hết yêu, hẳn bạn cũng muốn được chia tay trong bình yên, cũng mong người khác thông cảm, thấu hiểu cho bạn chứ nhỉ?

Tuổi xuân của người phụ nữ có giá lắm, điều đó không sai. Bởi nguyên do tạo hóa mà nhan sắc và sự trẻ trung phái đẹp sở hữu không kéo dài lâu như đàn ông. Cũng do định kiến xã hội “đàn bà 30 đã toan về già” khiến phụ nữ luôn có một niềm tiếc hận mơ hồ mỗi khi tuổi tác tăng thêm. Nhưng một người phụ nữ hiện đại, sao lại quá để bản thân bị trói buộc vào lối suy nghĩ ấy? Tuổi xuân của phụ nữ không hề ngắn như họ vẫn tưởng đâu! Nếu bạn biết yêu đời, yêu người, sống có ý nghĩa, luôn cười rực rỡ, thì lúc nào bạn cũng đương “xuân” cả.

Cuối cùng, oán trách, đổ lỗi cho đàn ông hay bất cứ thứ gì tương tự cũng chẳng thể giải quyết được gì, hay thay đổi nổi sự thật, đó là cuộc tình bạn đặt bao mơ ước đã kết thúc. Nó chỉ khiến chúng ta chìm đắm mãi không thoát ra khỏi cuộc tình đã chết ấy để đón chờ một niềm vui khác mà thôi. Chỉ có mỉm cười gạt quá khứ sang một bên, chúc phúc cho người, chúc phúc cho mình như cô gái đang thất tình mà đầy mạnh mẽ kia, mới là cách đối diện với đau khổ một cách khôn ngoan có lợi cho mình nhất.

Tuổi xuân là của chính người phụ nữ, sử dụng ra sao là quyền của phụ nữ, và kết thúc như thế nào cũng phải do chính phụ nữ chịu trách nhiệm. Dám yêu, dám “bỏ vốn” thanh xuân, dám bước qua thất bại ngẩng cao đầu bước tiếp và không ngừng lạc quan vào tương lai, đó mới là người phụ nữ bản lĩnh đầy tự trọng. Phụ nữ mạnh mẽ, sao cần phải “bắt vạ” đàn ông cho chính thanh xuân của mình!

(16)